Vì công việc, vì cuộc sống mưu sinh chồng tôi phải công tác xa nhà. Chỉ riêng việc chồng vắng nhà cũng đủ khiến cho mọi chuyện trong gia đình tôi trở nên khó khăn hơnrất nhiều vì thiếu người cột trụ. Nhưng nó chưa thấm vào đâu so với nỗi nhớ nhung, sự hao mòn trong tình cảm mà mỗi đêm tôi phải sang. Tôi đã từng có bao đêm quay quắt trong nỗi nhớ chồng. Sự bứt rứt, rạo rực trong cơ thể nhiều khi khiến tôi như muốn nổi đóa lên vì bực bõ. Nó không chỉ là sự mơ tưởng về tình cảm mà không thể phủ nhận nó còn có cả những thèm khát cháy lòng về thân xác. Dẫu thế nào tôi cũng là một người đàn bà, cũng có những bản năng như bao người thường ngày khác.

Trước khi san sẻ câu chuyện về cuộc sống của vợ chồng tôi, xin khẳng định rằng tôi là người đàn bà chính chuyên, đoan trang và tình cảm của vợ chồng tôi hết sức hạnh phúc. Chuyện chồng tôi mua tặng tôi những món đồ chơi tình dục nữ không phải chứng cứ nói rằng gia đình tôi đang có vấn đề.

Tôi đã đọc đi đọc lại những bài viết Ghê tởm vì thấy vợ thủ dâm , Chồng giúp tôi lên đỉnh bằng sex toy , Vợ lãnh cảm yêu búp bê dục tình , Đớn đau chồng chửi vợ hoang dâm , tôi thấy có gì đó thật xót xa vì thấy câu chuyện nào cũng đầy nỗi hậm hực và bi kịch. đột tôi cảm thấy mìnhlà một người hạnh phúc quá cỡ khi không bị dày vò bởi những lối suy nghĩ thủ cựu. Và đó là lí do tôi viết những dòng tâm tình này. ngóng mọi người mong nhu cầu của đàn bà trong "chuyện ấy" là một điều hết mực thường ngày.

Không biết bao lần tôi tự hỏi bản thân "Liệu mình chịu được cảnh cô quạnh này đến bao giờ?". Nhưng rồi nghĩ kĩ, tôi thấy chồng còn khổ hơn tôi rất nhiều. Tôi biết, với anh đó cũng là một sự “tra tấn”. Người đàn ông nào cũng khao khát được gần gụi, thương vợ nhưng vì tình cảnh mà anh phải xa tôi. Hẳn anh còn phải đối diện với nhiều sự khổ tâm hơn thế vì đàn ông thường khó khăn hơn trong việc kìm giữ ham muốn. Và đó là lí do tôi nhủ lòng phải kiên cường nhưng lần nào điện thoại cho chồng tôi cũng khóc vì thương anh, thương mình.Vượt lên trên quơ anh vẫn động viên tôi chũm.

thú thực đã có không ít lần tôi hoài nghi anh. Làm sao mà không ngờ cho được khi mà bản thân tôi là đàn bà còn có lúc tưởng nghe đâu chẳng thể chịu nổi thì anh là đàn ông liệu có giữ được mình. Liệu anh có thể chung thủy với vợ mãi không khi mà những thúc bách bản năng thu hút anh? Tôi đã từng lo sợ tới cùng kiệt điều ấy.

Và rồi tôi không bao giờ quên ngày anh về thăm nhà mang theo món quà tặng tôi. Với bao tâm cảnh hồi hộp và mừng rỡ, tôi mở món quà ra. Tôi thực thụ bị sốc khi nhìn thấy chiếc dương vật giả giông thật mà anh cẩn thận gói nó vào một chiếc hộp đẹp đẽ. Tôi nhìn anh đầy nghi hoặc. có nhẽ anh hiểu được cảm giác của tôi nên đã giảng giải cho tôi mọi điều: “Vợ chồng mình ở xa, niềm tin dành cho nhau là cấp thiết nhưng có những thứ thuộc về nhu cầu bản năng không tránh khỏi vì vậy anh muốn vợ chồng mình cởi mở với nhau hơn trong chuyện này. Thú thật với em, anh cũng phải dùng tới chúng để thỏa mãn ham muốn của mình và nhờ có thế mà anh luôn giữ được sự chung thủy với em. Em là đàn bà nhưng cũng vậy mà thôi, thành ra đừng ngần ngại. Mình cố một thời kì rồi sau này khi anh về gần nhà mọi chuyện sẽ không còn như vậy nữa”.

Lúc đầu tôi ngượng đỏ mặt khi chồng giúp tôi thử dùng chim giả đó. Tôi có cảm giác thật ghê sợ nhưng chính anh là người đã xua đi những bỡ ngỡ đó trong tôi. Tôi dần thích ứng được với nó. Và rút cuộc nó chính là thứ đã giúp tôi giải tỏa được những bức xúc đầy bản năng của một người nữ giới khi vì điều kiện khách quan không cho phép vợ chồng tôi gần nhau.